Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 118

Chương 118/129
Phần 118

Thứ Tư, còn 1 tiếng rưỡi.

– Biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?!

– Làm ăn kiểu gì mà giờ này mới về?!

– Còn bao nhiêu thứ phải làm?!

Vừa dắt xe vào nhà cô Ngọc Nhi, cả đám bạn liền túa ra bao quanh tôi la mắng xỉ vả cái tội đầu xỏ lại đi đứng không đúng giờ. Tôi chỉ biết cười khổ không giải thích được nỗi oan thị màu của mình.

Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://

17h15, còn nửa tiếng.

– Wah…

– Thật là nhìn không ra nha…

– Già hơn mười mấy tuổi đó…

Quyền mập, Thanh Thuỷ, chị Vi liên tục đi quanh tôi và Phương xăm xoe vừa đánh giá. Tôi và Phương nhìn nhau cùng phì cười. Hai đứa tôi mặc trên người hai bộ đồ áo liền quần của nhân viên vệ sinh, ngực đeo thẻ nhân viên, đầu đội nón đồng phục… Đặc biệt là gương mặt già hơn cả chục tuổi của hai đứa tôi lại càng làm mọi người trầm trồ.

Chị Vi đã mời được một ekip hóa trang điện ảnh rất chuyên nghiệp để thành công tạo cho hai đứa tôi hai gương mặt mới. Phương có khuôn mặt góc cạnh hơn, da mặt rỗ nhẹ, viền mắt sâu hóm thêm vào một bia ria mép nhìn hoàn toàn như một gã đàn ông khắc khổ mệt mỏi. Tôi lại được đắp dưới lớp áo vài khối silicon mỏng tạo hình, nhìn tôi mập hơn khá nhiều so với bình thường. Làn da đen nhẻm đặc trưng được phủ qua một lớp phấn màn gần cả nửa thân trên trở nên trắng trẻo hơn. Mí mắt dán xếch hơn một chút, sống mũi đắp cao hơn, thêm vào vài nếp nhăn đặc hữu của người trung niên và đeo lên một cặp mắt kính. Có thể nói là tôi suýt không nhận ra mình trong gương.

– Ủa… Đây là…

Nghe mọi người xì xào ngạc nhiên, tôi quay lại tức thì kêu lên:

– Cô… Cô làm gì?!

Cô Ngọc Nhi thong thả bước xuống cầu thang, nhìn tôi mỉm cười. Cô cũng mặc một bộ đồ nhân viên vệ sinh như hai đứa tôi, tóc búi cao đội lên chiếc nón xanh phô bày chiếc cổ thon dài trắng ngần. Dù chưa hóa trang, nhưng thoạt nhìn đã khó nhận ra cô giáo Ngọc Nhi thường ngày trong bộ áo dài thướt tha dịu dàng.

– Cô đi với em và Phương. – Cô Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười, nói.

– Không… Cô đi làm gì?! Rất nguy hiểm mà… – Tôi nhăn nhó.

Cô Ngọc Nhi bước xuống, hai tay chỉnh chỉnh lại cổ áo cho tôi, nhẹ nhàng nói:

– Em còn biết nói là nguy hiểm… Nếu vậy, cô càng phải đi… Cô không muốn ở nhà chờ đợi lo lắng.

– Trời ơi… Đã nói là không được mà… – Tôi bóp bóp trán kêu khổ.

– Em nên nhớ bên Rạng Đông yêu cầu 3 nhân viên vệ sinh túc trực suốt buổi tiệc… Em đi 2 người có khi còn kéo đến nghi ngờ… Nếu họ điện cho Hướng Dương hỏi lại thì sao?!

Tôi nhíu mày thật khó nghĩ. Vì order của Rạng Đông là 3 nhân viên vệ sinh, nếu chúng tôi đi 2 rất dễ gây nghi ngờ hỏi han lung tung. Ban đầu tôi còn dự tính là do ba đứa con trai chúng tôi đi… Nhưng chợt nhớ lại Quyền mập không biết bơi, mà con sông kia có thể là lối thoát duy nhất của chúng tôi nếu gặp nguy hiểm. Cô Ngọc Nhi có thể khả năng bơi sông không giỏi như tôi, nhưng bơi lội là môn thể thao cô dùng để rèn luyện cơ thể.

– Tao nghĩ không sao đâu! Cứ để cô Ngọc Nhi đi theo… Để cô làm mấy việc vệ sinh càng dễ cho người trên tàu ít chú ý đến hành động của tao với mày… – Phương quay qua nói.

Tôi nhìn nó lại nhìn qua gương mặt xinh đẹp chờ mong của cô Ngọc Nhi, mím môi gật đầu. Chợt nói tiếp:

– Nhưng bên hóa trang về rồi… Cô phải làm sao?!

– Hi hi… Dễ mà… – Cô Ngọc Nhi che miệng cười. – Phụ nữ nào không biết hóa trang chứ?!

– Phải ah… Để em giúp chị… – Chị Vi reo lên.

– Em nữa… Em cũng rất giỏi ah… – Thanh Thuỷ nhao nhao.

Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →