Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 125

Chương 125/129
Phần 125

Lão Công quỳ gối trên giường bên cạnh cơ thể trần truồng của Vân Nhu. Lão tồng ngồng đưa dương vật to lớn đung đưa của mình về phía Hạ Kỳ… Hạ Kỳ mím môi, gương mặt tái nhợt kìm nén bước đến. Lão Công túm lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người Hạ Kỳ kéo xuống. Cơ thể trần truồng còn nhiều vết ửng đỏ của cô ta phơi bày trước mắt lão… Hạ Kỳ nén nhịn để mặc bàn tay lão xoa nắn hai bầu vú mình… Cô ta bị lão đặt tay lên đầu ép cúi đầu xuống thật thấp, đành há miệng ra ngậm lấy dương vật lão…

– Đồ súc sinh… Ông sẽ bị trời đánh đó…

Mọi người kinh tởm quay mặt đi không muốn chứng kiến cảnh tượng loạn luân dâm loàn trước mắt.

– Mặc kệ bọn chúng… Chúng đâu biết hai cha con mình khoái lạc như thế nào… Phải không?!

Lão Công hít hà tay xoa xoa đầu Hạ Kỳ… Lời lẽ dâm tiện lão nói làm cô ta sững lại, cơ thể run rẩy kìm nén.

– Kỳ Kỳ… Ngoan đi… Cha thương… Ah… Giỏi lắm…

Lão Công xuýt xoa sung sướng, quay qua đặt lên bầu vú Vân Nhu bắt đầu xoa nắn…

– Đừng mà… Hu hu… Đừng mà…

Vân Nhu uất nghẹn bật khóc vẫn không ngăn được bàn tay lão mân mê vuốt ve hai bầu vú nàng. Hai mắt tôi đỏ ngầu nhìn những ngón tay dơ bẩn của lão vân vê hai núm nhuỵ hoa đỏ hồng của Vân Nhu như đùa nghịch… Cổ tay tôi gồng cứng răng rắc đã tứa máu nhưng tôi không thấy đau… Còn có nỗi đau nào hơn sự day dứt trong tim tôi lúc này.

– DỪNG LẠI… TÔI ĐƯA MẬT MÃ CHO ÔNG… ĐƯỢC CHƯA?! – Cô Vân Huyền hét lên, giọng đã khàn đặc đau đớn.

– Mẹ ơi… – Vân Nhu nức nở khóc.

– Có muộn quá rồi không?! Dù sao cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, cô biết tôi không dừng lại được mà…

– Ông còn không thả Vân Nhu ra… Tôi chết cũng không đưa mật mã đúng đâu… – Mẹ Vân Nhu nghiến răng đe dọa.

– Cái đó cũng không chắc đâu… Đừng khẳng định sớm như vậy… Vân Nhu trong tay tôi có khi còn sung sướng rên rỉ ah… Đến lúc Hugo thì khó nói lắm…

– Khà khà… – Hugo nhe răng cười hềnh hệch.

– MẤT DẠY… ÔNG SẼ KHÔNG ĐƯỢC CHẾT YÊN LÀNH ĐÂU…

Bỏ qua lời la mắng của cô Vân Huyền, lão Công nhoài người nằm đè lên ngực Vân Nhu, dương vật vẫn được cái miệng nhỏ của Hạ Kỳ chăm sóc tận tình. Lão úp mặt vào hai bầu vú căng tròn của Vân Nhu, há miệng ngậm lấy đầu vú nàng mà mút mút say mê…

– Đừng mà… Hu hu… Đừng…

– Khà khà… Ngon lắm… Ba sẽ làm cho con sướng hơn thằng Phong nhiều…

– Khốn nạn… không…

Tiếng khóc tức tưởi của Vân Nhu và giọng cười khoái trá làm ngọn núi lửa trong lòng tôi thức tỉnh… Tâm trí tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng chỉ tràn ngập một màu đỏ của máu…

– AAAAAA… TAO GIẾT MÀY…

Tôi hét lên làm cả căn phòng cũng ong ong cộng hưởng. Từng tế bào trong cơ thể tôi sôi lên mãnh liệt, cơ bắp toàn thân như muốn nổ tung… Hai cánh tay bị trói gồng căng hết mức đỏ au răng rắc như sắp rách toạc ra…

– Phong…

– Phong ơi…

Tiếng la hoảng sợ của thằng Phương, cô Ngọc Nhi vang lên bên tai lại xa vời không lọt được vào tâm trí tôi. Sự bất lực dồn nén đã làm tôi điên loạn.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →