Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 126

Chương 126/129
Phần 126

Hạ Kỳ hai bàn tay run rẩy nắm chặt khẩu súng đưa lên, ánh mắt cô ta không còn sự đau xót mà thay thế bằng vẻ lạnh lùng vô cảm… Lão Công bắt đầu sợ hãi, mồ hôi trán túa ra ướt đẫm. Hơn ai hết ông ta hiểu Hạ Kỳ đã dâng lên sát tâm…

– Hạ Kỳ… Ta là cha con… Con là người thân duy nhất còn lại của ta… – Lão Công lùi lại bên giường.

– Không… Người thân duy nhất trên đời này của ông… chính là bản thân ông…

– ĐI CHẾT ĐI…

Lời Hạ Kỳ vừa dứt, lão Công liền bổ nhào qua ôm Vân Nhu, đưa thân thể nàng lên đỡ… Đối diện với họng súng đen ngòm run rẩy giận dữ, Vân Nhu nhắm chặt hai mắt cơ thể không kềm được co rút sợ hãi.

– KHÔNG… – Tôi hét lên, cơn đau đớn trong lồng ngực làm tôi muốn ngất đi.

– ĐỪNG… HẠ KỲ… ĐỪNG BẮN… – Cô Vân Huyền hét lên.

– HẠ KỲ… – Cô Ngọc Nhi kêu gào.

Hạ Kỳ mím chặt môi, hai bàn tay nắm chặt khẩu súng bắt đầu run rẩy phân vân do dự…

“ẦM”.

Ngay khoảnh khắc này, đột nhiên một âm thanh vang dội thật lớn. Cả chiếc du thuyền dừng sững lại, chao đảo. Mọi người bất ngờ theo quán tính ngã lăn ra sàn nhà… Vân Nhu vuột khỏi tay lão Công lăn về phía tôi. Lão Công từ trên giường ngã dúi dụi xuống sàn nhà… Hạ Kỳ cũng bất ngờ ngã sấp về phía trước, súng tuột khỏi tay…

Tôi nằm trong hốc tường bị phá huỷ, không lăn đi đâu được nhưng cơn sốc bất ngờ cũng làm cơ thể tôi dịch chuyển va vào vách… Đau đớn muốn ngất đi…

– Anh ơi… Anh có sao không?! – Vân Nhu vẫn bị trói sau lưng cố nhích người đến, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt.

– Súng… Súng… Đừng để lão ta lấy… – Tôi thều thào yếu ớt, ngửi được cả mùi máu trong miệng mình.

– Súng…

Vân Nhu sững người quay lại, nhìn thấy khẩu súng đen ngòm nằm chỏng chơ trên sàn nhà… Gần như cùng lúc với nàng, Hạ Kỳ cũng lồm cồm ngồi dậy vội vàng lao đến… Nhưng trước cô ta, một bàn tay đã chộp lấy khẩu súng…

“Rầm… Cảnh sát đây…” – Ngay lúc này cánh cửa phòng bật tung, một tiếng hô lớn làm mọi người giật bắn người…

Lão Công vừa cầm khẩu súng vào tay liền nhanh như cắt bỏ rơi xuống sàn nhà. Hạ Kỳ lại như một con thiêu thân nhào tới chộp lấy khẩu súng giơ lên…

– BỎ SÚNG XUỐNG…

– ĐỪNG BẮN…

– HẠ KỲ…

– KHÔNG… ĐỪNG BẮN…

“ĐOÀNG…”

“ĐOÀNG… ĐOÀNG…”

– Không… Không… Hạ Kỳ ơi…

Tôi chỉ hét lên được một tiếng, chiếc xương gãy chọc sâu vào làm tôi đau đớn muốn ngất đi… Bên tai tôi vang lên tiếng la hoảng của cô Ngọc Nhi, Phương, Vân Nhu… và ba tiếng súng nổ chát chúa nối tiếp nhau… Tôi run rẩy ọc ra một ngụm máu lịm dần đi… Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng khóc nức nở của Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và cô Vân Huyền… Trong cơn mơ màng, tôi lại nghe cả tiếng hét giận dữ của Ba, tiếng nói của anh Tín… Tại sao ba lại ở đây?! Tại sao ba đi cùng anh Tín?! Trời đất tối đen, tôi không biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →