Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 22

Chương 22/129
Phần 22

Sau buổi học, tôi muốn đi theo xin lỗi Vân Nhu, nhưng nàng không trả lời. Tôi cứ như bong bóng xà phòng nổ tung biến mất trong mắt Vân Nhu, không còn tồn tại trên đời.

Chỉ nhìn qua cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thanh Thuỷ và Quyền mập cũng ái ngại chạy xe theo xa xa phía sau hai đứa tôi. Cho đến lúc tôi chán nản bỏ cuộc, hãm xe lại, hai đứa mới trờ đến bên cạnh. Ba đứa nhìn theo bóng dáng Vân Nhu đạp xe xa dần…

– Em xin lỗi… Em không nên… – Thanh Thuỷ nói.

Tôi nhìn Thanh Thuỷ, trầm giọng nói:

– Không phải lỗi em. Mà chính anh mới là người có lỗi với em… Anh xin lỗi.

– Em không trách anh đâu. – Thuỷ cúi đầu lí nhí nói.

Quyền mập choàng qua vai Thanh Thuỷ, nói xen vào:

– Thôi để tao hy sinh cặp với Thuỷ cho mày đỡ áy náy nha…

Thuỷ hất hất cánh tay nặng trĩu của nó ra:

– Phì… Hy sinh cái đầu ông đó… Lo mà giảm cái bụng còn một nửa đi rồi nói.

– Thiệt hả?! – Quyền mập lắp bắp mặt đỏ lên háo hức.

Thuỷ không quan tâm đến nó, quay qua hỏi tôi:

– Hay để Thuỷ đến nhà Vân Nhu nói chuyện… Mà không được… Thuỷ không biết nhà Nhu… Cả lớp này cũng không ai biết nhà Nhu ở đâu.

Tôi hơi bần thần nhìn về hướng Vân Nhu đã mất dạng. Tôi chợt nhận ra bao nhiêu thời gian bên Vân Nhu lại không quan tâm gì đến nàng… Thậm chí buổi sáng thứ Bảy khi phát hiện nàng làm thêm ở quán cafe, sau đó tôi cũng lơ là không một lời thăm hỏi… Tôi thấy mình hành xử như một đứa con nít to xác bày đặt nói chuyện yêu đương. Tôi thấy xấu hổ với chính bản thân mình.

– Về đi…

Để lại một câu cho Thuỷ và Quyền. Tôi kéo tay ga, lao vút về hướng Vân Nhu vừa đi.

Nửa tiếng sau, tôi chán nản bỏ cuộc… Vân Nhu trên chiếc xe đạp cứ như một nàng tiên dịu dàng nhàn nhã, nhưng chỉ cần hô khẽ một tiếng là biến mất không để lại chút tăm hơi.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →