Phần 23
Quay vào nhà, tôi vừa khóa cổng thì cô Ngọc Nhi hớt hải chạy về. Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô chạy một chiếc xe đạp cũ kỹ, thay vì chiếc xe máy nhỏ như mọi khi. Thấy tôi, cô liền thu lại vẻ lo lắng trên mặt, điềm nhiên mỉm cười:
– Phong mở cửa cho chị với…
– À, vâng.
Tôi nhanh chóng mở cửa, phụ cô dắt xe vào nhà.
– Ngọc Trâm đâu rồi em?! – Cô Nhi hỏi.
– Dạ, chị Trâm đi học rồi… cô. – Tôi hơi lúng túng với kiểu xưng hô mới.
Cô Ngọc Nhi quay ngoắt lại ngạc nhiên, cũng không quan tâm tới kiểu xưng hô của tôi, mà hỏi gấp:
– Nó… Chị Trâm có nói gì với em không? Nó nói nó chờ chị mà.
– Không sao… Cô vào nhà đi… Chị Trâm có tiền đóng học rồi. Em đưa…
– Em… Em…
Cô Ngọc Nhi ngồi xuống ghế thẫn thờ nhìn tôi, ấp úng một lúc không nói ra thành lời. Đôi mắt cô đỏ hoe, từ từ rịn ướt… Cô nghẹn ngào che mặt kìm nén tiếng nấc khẽ.
– Cô sao vậy?! Không có chuyện gì đâu… Đừng…
Ngồi đối diện cô Ngọc Nhi chợt tôi thấy bàn tay cô run run nắm chặt. Lưng bàn tay còn ít vết xước đỏ rịn máu. Tôi thảng thốt chồm đến, nhẹ nhàng mở bàn tay cô ra… Lòng bàn tay cô có một đường xước khá sâu do đá cắt.
– Cô…
– Cô không sao… Lâu quá không đi xe đạp không quen… – Cô Ngọc Nhi rụt tay lại, gạt nước mắt, nói.
– Không được. Cô ngồi yên đó.
Không biết tủ đựng dụng cụ y tế của nhà ở đâu. Tôi lao lên lầu lấy phần bông băng y tế dự phòng do chị Vi mua cho mình.
– Để cô tự làm… Hi hi… Coi kìa… Mới nói kêu là chị… Giờ lại xưng là cô.
Tôi giành lại chai thuốc sát trùng, gắt lên:
– Để em… Cô ngồi im đó…
Cô Ngọc Nhi ngồi im, đưa bàn tay cho tôi… Hoàn cảnh lại trở về như một lần trước đây không lâu. Cô Ngọc Nhi im thin thít ánh mắt mâu thuẫn bối rối nhìn tôi… Hơi thở cô có chút nhanh, thoang thoảng lan vào mũi tôi một mùi hương dịu mát. Tôi tập trung lau sạch vết thương trên bàn tay cô, băng lại. Tôi kéo bàn tay còn lại của cô Ngọc Nhi lật qua lật lại, rồi nhìn quanh người cô.
Cô Ngọc Nhi phì cười, gạt tay tôi ra:
– Hết rồi… Không còn chỗ nào nữa đâu. Bộ muốn cô bị thương nhiều hơn hay sao vậy?!
– À không… – Tôi gãi gãi đầu cười, chợt nhớ tôi hỏi tiếp:
– Cô chưa ăn gì đúng không?! Để em nấu mì cho cô nha…
– Không… Cô không đói… Phong… – Cô Ngọc Nhi gọi theo, rồi thở dài nhìn tôi đi vào nhà bếp.
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →