Số đỏ - Tác giả 69deluxe

Phần 81

Chương 81/129
Phần 81

11h45 Khách sạn sạn Pullman Vũng Tàu.

Chiếc xe thể thao siêu bảnh chọe có khả năng tăng tốc từ 0 – 100 km/h trong 3, 7 giây, lại mất hơn 3 tiếng đồng hồ mới đưa được chúng tôi đến Vũng Tàu. Quá nản cho đội thằng Phương, tôi và Vân Nhu chỉ cười tủm tỉm không biết nói gì hơn.

Bốn đứa tôi lấy phòng xong, không lên phòng ngay mà đi ăn trưa. Dù sao cũng đến giờ trưa rồi, ngoài trời thì nắng, bốn đứa ăn luôn trong nhà hàng của khách sạn. Một bữa trưa đơn giản, vài miếng bánh mì sandwich kẹp phô mai, mì Spaghetti, salad mayonnaise… vừa đủ lấp đầy bốn cái bụng trống rỗng.

Bốn đứa nói cười rôm rả bước ra khỏi nhà hàng… Phương chợt chững lại nhìn về phía xa xa dưới hàng me mát rượi của bãi xe… Trước bảng ‘Smoking Area’, một cặp nam nữ ăn mặc thời trang vừa đứng hút thuốc vừa chuyện trò vui vẻ.

– Gặp người quen rồi… – Phương quay qua tôi cười nói.

– Ai vậy?! – Tôi hỏi.

– Kẻ mà chúng ta sẽ gặp ở trận chung kết… Nó tên là Dương Đông, đội trưởng đội bóng Hồng Nghĩa. – Phương chắt lưỡi, nói thêm. – Dĩ nhiên là… nếu chúng ta vào đến chung kết.

Hai mắt tôi nheo lại nhìn về phía người thanh niên tên Dương Đông kia. Hắn rất cao, có thể con trên tôi và Phương. Nước da màu cổ đồng ngầm chứa lực lượng bùng nổ mạnh mẽ. Lúc tôi nhìn sang cô gái bên cạnh anh ta, hai mắt tôi vô thức khép lại thành một đường thẳng:

– Còn cô gái kia là ai?! – Tôi buột miệng hỏi.

– Làm sao tao biết được! – Phương chưng hửng, nói.

– Bạn đó là Hạ Kỳ, hotgirl Hồng Nghĩa đó nha! Cũng là bạn cùng trường với em, đội trưởng đội cổ vũ… có muốn em giới thiệu không hả?! – Vân Nhu gối cằm lên vai tôi nói, dù nàng tươi cười nhưng tôi vẫn cảm nhận được nồng độ men chua trong không khí tăng cao đột biến.

– Ha ha… Bạn học em thì trước sau gì cũng biết… Không cần giới thiệu… Không cần nha… – Tôi bật cười, liền ăn một cái nguých chua loét của Vân Nhu.

– Hừ… Để chị trông chừng nó giúp em…

Nghe chị Vi bên cạnh cũng tuyên bố đồng minh với Vân Nhu tôi nhăn nhó cười khổ. Tôi thật sự lăng nhăng như vậy sao?! Tôi vốn là… à mà thôi. Tôi hỏi đến Hạ Kỳ vì có lý do riêng của mình.

– Dương Đông… – Phương lên tiếng gọi.

Dương Đông quay lại, nhìn thấy Phương liền ha hả bước tới:

– Ha ha… Trái đất thật tròn ah… Xem tôi gặp ai ở đây! Đại ca Phương của Phương Nam đây mà…

– Ơ… kìa… Vân Nhu… Trời ơi…

Hạ Kỳ vừa thấy Vân Nhu liền reo lên, chạy ào tới nắm chặt tay nàng. Hai người dường còn thân với nhau hơn tôi tưởng tượng.

– Mình với anh Đông đang lo ngày hôm nay có hai đứa chán muốn chết đây! Giờ tự nhiên không hẹn lại gặp Vân Nhu với mấy anh chị… Thật vui quá đi mất! – Hạ Kỳ có vẻ rất hoạt bát vui vẻ, miệng nói huyên thuyên.

Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →