Phần 82
Hạ Kỳ và Dương Đông cũng ở Pullman, lấy phòng sau bốn đứa tôi nên ở khác tầng. Dù gì cũng quen biết và dù không hẹn vẫn gặp nhau ở Vũng Tàu, hai người vô điều kiện kết hợp với chúng tôi thành nhóm sáu người. Trước khi về phòng, cả nhóm thống nhất hẹn hò 15h00 xuống hồ bơi chơi.
Đến lúc bước ra khỏi thang máy tầng của mình, tôi mới biết được cảm giác ngậm ngùi chia tay nó đau đớn như thế nào… Vân Nhu lủi thủi đi theo chị Vi. Còn tôi chán nản về phòng với thằng Phương. Tôi còn không nhớ nổi mình đã bao giờ ngủ khách sạn chung với một thằng con trai hay chưa… Cũng may tôi đặt được loại phòng hai giường đơn, nếu không chỉ còn nước một thằng nằm dưới sàn mà ngủ.
Thằng Phương vào đến phòng liền cởi sạch quần áo, còn mỗi cái quần lót đi qua đi lại… Nó quay lại thấy tôi còn nguyên quần áo ngồi trên giường hết nhìn lên trần nhà, rồi nhìn ra cửa sổ, liền trêu chọc:
– Cái gì mà e ấp như con gái vậy?!
– Phì… Mẹ… Tao thấy không quen ah. Thật là… – Tôi phì cười.
– Ha ha… Cái dạng như mày… Chỉ có cởi truồng trước con gái là quen thôi. Đúng không?! – Phương nằm dài ra giường, phủ chăn lên nửa người, nhìn lên trần cười ha hả.
– Ha ha… Cũng đúng đó.
Tôi cười xòa cho qua chuyện. Đứng lên cởi bớt quần áo, treo lên móc. Cũng như thằng Phương, trên người tôi còn đúng một chiếc quần lót, nằm dài ra giường.
Tôi gối đầu lên tay nhìn lên trần nhà. Thằng Phương cũng một tư thế… Hai đứa im lặng không biết nói gì. Một lúc sau, Phương chợt lên tiếng:
– Hôm mày tổ chức sinh nhật… tháng trước.
– Ờ… – Tôi hơi ngạc nhiên nhìn qua Phương, không hiểu sao nó nhắc đến chuyện này.
Phương vẫn nằm nguyên như vậy, tay gác ngang trán, nói tiếp:
– Sáng hôm đó tao có đến nhà Thuỳ Vi. Vi không có ở nhà… Gọi điện cũng tắt máy. Nàng đã qua tìm mày đúng không?!
Nghĩ đến chuyện hôm đó, tôi hơi chột dạ một chút… Không phải vì sợ Phương đánh ghen, nó còn chưa có quyền ghen với tôi. Nhưng tôi sợ mình nói ra chuyện này, quan hệ anh em tốt của tôi và nó sẽ sứt mẻ…
– Ừ… có tìm.
– Ừ… Vậy được rồi.
Phương như thở phào nhẹ nhõm, rồi im lặng không hỏi gì nữa. Tôi cũng hơi bất ngờ ấp úng một lúc không nhịn được buột miệng hỏi:
– Mày… Mày không muốn hỏi chị Vi tìm tao làm gì sao?!
Phương giở tay khỏi đầu, mắt hơi liếc qua tôi, nhếch mép cười:
– Cần hỏi sao?! Mày thì có gì ngoài mấy chuyện đó?!
– Ơ… – Tôi chưng hửng, không biết nói gì.
Vẻ dửng dưng của Phương làm đầu tôi nở to ra muốn không đủ dùng. Vậy cuối cùng nó muốn xác minh chị Vi đi đâu để làm gì ah?! Không ghen, không giận… Ây da, gặp phải thằng điên rồi.
– Đừng nhìn tao như gặp quái vật vậy… – Phương lầm bầm nói. – Tao chỉ muốn xác minh Thuỳ Vi hôm đó đã đi đâu thôi… Buổi tối trên cổ còn có vết bầm…
– Ặc… – Tôi gãi gãi đầu như bị bắt tại trận đang làm chuyện xấu. – Mày thật sự là không ghen ah…
“Phịch”… Tôi vừa nói dứt lời, tức thì một cái gối lao thẳng vào mặt. Tôi vùng người ngồi dậy, thì thằng Phương cũng đã ngồi lên, lưng tựa vào tường nói tiếp:
– Mày thấy tao ghen có ích sao?!
– Sao gọi là có ích hay không chứ?! – Tôi khó hiểu nhìn nó.
– Haizz… Tao biết giữa nàng và mày vẫn duy trì một mối quan hệ đặc biệt… Không phát triển thêm, cũng không chấm dứt. Đáng tiếc là tao nhận ra điều này quá muộn… Tao đã không còn đường lùi lại.
Tôi nhìn Phương, mấp máy môi mấy lần thật sự không biết mở lời thế nào. Tôi thừa nhận thời gian gần đây mình rất ít khi nghĩ đến chị Vi… Có thể do quanh tôi đã quá nhiều chuyện phát sinh dồn dập. Có lẽ chị Vi không trách tôi… Nhưng tôi lại cảm giác có lỗi với cả chị và Phương. Tôi thiếu chị Vi món nợ tình cảm, tôi thiếu Phương món nợ tình nghĩa anh em.
– Tao quả thật không biết nói gì ah. – Tôi trầm ngâm một lúc, rồi nói. – Tao chỉ có thể nói… Tất cả những gì tao làm không hoàn toàn vì bản thân tao, mà còn vì không tổn thương chị Vi.
– Nếu chị Vi lựa chọn mày, tao sẽ thành tâm chúc phúc cho mày… Khi đó, tao cam đoan giữa tao và chị sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào khác vượt quá tình cảm chị em…
… Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →