Phần 63
– Lạch cạch! Lạch cạch!
Minh ngồi ở sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nghịch rubik bằng một tay, tay còn lại cầm điện thoại, trong điện thoại đang chiếu cảnh ông Phú bú ngực vợ mình ở trong chính phòng ngủ của hai vợ chồng. Anh vừa vào phòng vệ sinh quay tay với video hiếm hoi đó, mồ hôi nhễ nhại chảy trên trán vẫn còn lấm tấm vài giọt mặc dù điều hòa tổng của cả nhà đang bật với mức 25 độ C. Minh tự thấy mình thật bệnh hoạn, nhưng cảm giác nhìn ông Phú nghèo hèn xấu xí đó mút và bóp ngực vợ anh khiến anh cảm thấy thực sự rất hưng phấn, không thể cưỡng lại được sự đối lập hiếm có này, mỗi lần mở video ra là một lần anh quay tay đến bã cả người… Nhưng có một điều khiến anh suy nghĩ ở đây đó là phản ứng của Thảo tối hôm đó khác hẳn cách anh suy đoán… cô ấy thực sự không dễ đoán như mình nghĩ, có thực sự mình đã hiểu vợ? Liệu trò đùa này của mình có quá trớn không? Hệ lụy của nó thực sự khó lường… Minh nuốt ực nước bọt xuống cổ rồi liếm đôi môi khô khốc của mình.
Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, chiều nay, ông Vũ bố đẻ anh sẽ đáp xuống sân bay Nội Bài mà anh không đi đón được, anh còn một núi công việc sau suốt khoảng thời gian chểnh mảng với sở thích bệnh hoạn của mình. Sau đợt này ông ấy đã hứa chuyển nhà cho vợ chồng Minh đến nơi ở mới an toàn hơn, nhưng ngay lúc này Minh lại không thích điều đó… bởi vì có mấy khi anh chọn được đối tượng phù hợp như ông Phú đâu. Chẳng còn ai có gia cảnh như lão, hàng khủng như lão, và điều quan trọng lão ta nhỏ bé biết nghe lời và rất tôn trọng Thảo, dù thế nào lão ta cũng sẽ không làm hại Thảo, sẽ không dám làm Thảo phật ý hay khó chịu, và một điều quan trọng hơn cả đó là sự an toàn cho vợ mình…
Đi cùng bà Hiền, Thảo cảm giác ái ngại và xấu hổ vì từ trước đến nay bà đối xử rất tốt với nàng, nhìn gương mặt bà lúc nào cũng rất phấn khởi, vui tươi và tự hào về gia đình, hay các con của mình… vì vậy Thảo cảm thấy có lỗi và xấu hổ với bà, cảm giác gượng gạo khó xử xuất hiện thường xuyên khi ở cạnh bà. Nhưng nàng không biết phải làm sao nữa, cuộc sống của nàng đã thay đổi rất nhiều từ khi nàng quyết định sẽ thụ tinh với bố chồng để có em bé, và nàng đã làm chuyện đó với bố chồng mình vài lần… nàng cũng phải thừa nhận rằng, đôi lúc cảm giác ở cạnh ông Vũ… những lúc thực hiện điều đó, nó không giống như tính chất thụ tinh đơn giản ban đầu mà nàng nghĩ, mà… nàng cảm thấy thực sự thăng hoa, thoải mái và… có chút hạnh phúc… khi cái thứ đó đi vào trong cơ thể nàng… nàng cũng không biết tại sao mình lại nhạy cảm đến vậy, mặc dù đã được chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng lần nào cũng không tự chủ được… phải chăng chính nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình… Nhưng điều quan trọng hơn cả nàng không thể tưởng tượng được nếu như bà Hiền biết được sự thật này… Vì vậy, ở cuộc sống hiện tại nàng vẫn phải tỏ ra bình thường tự nhiên nhất có thể… Thực sự quá xấu hổ mà…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →