Phần 66
– NHANH LÊN THẢO ƠI!!! NHANH LÊN!!! – Tiếng hét thất thanh của mọi người vang lên trong màn mưa dày đặc, mặt ai nấy cũng trắng bệnh vì sợ hãi. Ở bên kia suối Thảo thấy chiếc cầu đang đổ dần nghiêng theo dòng nước, nhưng chỉ còn một đoạn nữa là đến chỗ bác Phú rồi, còn vài bước nữa thôi… Ông Phú ở phía bên kia cũng vì quá lo lắng, ông bước một chân lên cầu đưa cánh tay ra đỡ lấy Thảo…
– “CẠCH!” – Không chịu được thêm một sức nặng nữa, chiếc cầu tre bị nghiêng và đổ xuống dòng nước chảy xiết.
– THẢO!!! – Tiếng hét thất thanh của Minh vang to trong núi rừng Hòa Bình.
– A!!! – Phía bên kia chỉ nghe thấy tiếng hét của Thảo khiến ông Vũ, Minh trợn trừng mắt nhìn về phía màn mưa lo lắng tột độ.
Thảo nghiêng theo chiếc cầu tre, trong một giây phút ngắn ngủi nàng đã nghĩ mình sẽ rơi xuống nước, và nàng biết mình sẽ chết nếu bị dòng nước hung dữ này cuốn đi, trong giây phút đó có hàng trăm hình ảnh của gia đình hiện lên trong đầu nàng… đôi mắt nàng vô hồn nhìn về phía trước, tai nàng bị ù và dường như không còn nghe thấy âm thanh xung quanh mình nữa… người nàng mất thăng bằng nhưng chân vẫn cố chạy mặc cho chiếc cầu tre đang đổ… “CỌT KẸT… Ruỳnh!!!” Chiếc cầu tre đổ hoàn toàn xuống dưới mặt suối nhưng những chiếc dây cột vào trụ ở bờ vẫn còn giữ lại chiếc cầu khiến nó không trôi theo dòng nước… “PẶP!” Thảo cảm thấy có một bàn tay tóm chặt vào cổ tay nàng kéo lại khiến nàng đau điếng…
– THẢO!!! – Giọng ông Phú vang lên, Thảo mừng rỡ như vừa được ông kéo từ địa ngục lên vậy, âm thanh cuộc sống lại quay trở lại… trong màn mưa dày đặc, nàng thấy bác Phú đang nằm lên một tảng đá to, một tay bác bám vào cột trụ một tay nắm tay Thảo, cũng may lúc đó chân Thảo mặc dù đang ở dưới nước nhưng nàng vẫn đang đạp lên những thanh tre của cây cầu… Lúc này một nửa thân dưới của Thảo đang bị ngâm dưới dòng nước lạnh giá, Thảo không nhún lên được vì ở dưới sâu quá mấy cây tre không chạm xuống được đáy. Nàng mặc dù đã được bác Phú tóm chặt nhưng nàng vẫn rất sợ, nàng dùng tay còn lại của mình vơ xung quanh tóm vào những cây cỏ dại mọc cạnh tảng đá và tự kéo mình lại.
– A!!! Cố lên cháu!!! VỨT BALO ĐI!!! – Ông Phú gồng cứng cả cơ thể, ông gào to lên vì cảm thấy nặng quá… Thấy vậy Thảo vội vàng run run luồn một tay qua chiếc đai và thả ra, sau đó tóm vào tay ông Phú, thấy vậy ông chuyển giữ tay kia của Thảo để nàng thả balo ra… khó khăn chồng chất khó khăn, chiếc áo mưa ướt nhẹp dính vào người Thảo khiến nàng cử động khó hơn nhưng cuối cùng chiếc balo chứa túi ngủ tụt khỏi người Thảo và trôi theo dòng nước rất nhanh… Lúc này nàng đã nhẹ hơn, ông Phú bắt đầu dùng hết sức bình sinh của mình để kéo Thảo lên, chân gồng, mông đít thít cả lại. Cũng may ông có tập gym thường xuyên chứ không ở cái tuổi của ông chỉ có đường mà ngã xuống theo Thảo.
– Ai da… A!!! – Thảo cũng dùng hết sức mình để lết lên mỏm đá cùng bác Phú. Lúc này ông Phú kéo được Thảo lên một đoạn rồi, ông lùi lại lấy một chân móc vào cột trụ tre và dùng tay còn lại kéo Thảo lên.
– AR!!! – Ông Phú gồng nổi cả gân mặt, ông dùng tất cả sức lực của mình kéo Thảo lên bờ… cuối cùng Thảo cũng bò lên được mỏm đá, ông Phú mệt quá nằm vật ra đất cạnh đó thở hổn hển, Thảo ở trên mỏm đá sợ quá, nàng không dám nhìn xuống dòng nước đen ngòm hung dữ đó mà run run leo xuống và nằm cạnh bác Phú ôm tay thở dốc vì mệt và đau. Tầm một phút sau nàng hoàn hồn lại mới nghe thấy tiếng của Minh gọi tên nàng ở phía bên kia bờ, giọng anh đã lạc hẳn đi.
– Thảo!!! Thảo ơi!!! – Trong màn mưa dày đặc Minh vẫn nhìn thấy từ xa bóng dáng Thảo đã được kéo lên bờ, anh vừa mừng vừa lo sợ. Chưa bao giờ trong cuộc đời anh sợ đến mức này, điều anh sợ hơn cả cái chết đó chính là đánh mất Thảo, nếu nàng không còn trong cuộc đời này có lẽ Minh cũng sẽ tự tử theo nàng.
– Em!!! Đây!!! – Thảo run run đứng dậy và hét về phía bên kia.
– EM CÓ BỊ THƯƠNG KHÔNG??? – Minh gào to, lạc cả giọng.
– EM KHÔNG!!! BÁC PHÚ CỨU EM!!!
– EM Ở IM ĐÓ! ANH SẼ TÌM CÁCH SANG NGAY BÂY GIỜ!!! – Minh rất mừng khi vợ mình bình an vô sự, anh thầm cảm ơn một lời cảm ơn sâu sắc đến bác Phú, việc này khiến anh cảm kích vô cùng… nhưng lúc này không phải lúc nghĩ đến ơn huệ, anh cần phải sang bên đó càng nhanh càng tốt.
– Tốt rồi! May quá! Ơn trời!!! Con bé không sao rồi! – Ông Vũ trợn to mắt nuốt nước bọt vỗ bồm bộp vào ngực mình vì tức ngực.
– Bác! Bác ơi!!! – Minh gọi ông dẫn đường, thấy ông ta cũng đang cuống cuồng nói tiếng dân tộc với cái điện thoại.
– BÁC ƠI!!! – Minh gào to lên, vì những hạt mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, có lẽ ông ta lãng tai không nghe được.
– Ơi! Ơi!! Ơi… – Tay ông dẫn đường run lẩy bẩy vì sợ.
– VỢ CHÁU KHÔNG SAO, VỢ CHÁU LÊN ĐƯỢC BỜ BÊN KIA RỒI! BÂY GIỜ BÁC DẪN ĐƯỜNG CHO CHÁU SANG BÊN ĐÓ!
– MAY QUÁ!!! @#$@#%#$%^#$ – Ông dẫn đường nói một tràng tiếng Thái và nhìn sang phía bờ bên kia nhưng mưa dày quá chẳng thấy gì.
– BÂY GIỜ LÀM SAO SANG ĐƯỢC BÊN KIA HẢ??? – Ông Vũ tức giận trừng mắt nói với ông dẫn đường.
– PHẢI GỌI THÊM NGƯỜI! NHƯNG ĐIỆN THOẠI KHÔNG CÓ SÓNG! – Ông dẫn đường nói.
– SAO PHẢI GỌI THÊM NGƯỜI??? – Ông Vũ vừa vuốt những giọng nước mưa trên mặt vừa nói.
– TRỜI MƯA! ĐƯỜNG KHÓ ĐI LẮM!!! TÔI SỢ SẠT LỞ THÌ SẼ KHÔNG ĐI QUA CẦU SẮT ĐƯỢC! PHẢI DỌN ĐƯỜNG! MƯA TO THẾ NÀY NHIỀU BÙN ĐẤT LẮM!!!
– BÁC DẪN ĐƯỜNG CHO CHÁU LÊN CẦU SẮT, BÂY GIỜ CHỜ NGƯỜI ĐẾN BAO GIỜ, CHƯA KỂ ĐIỆN THOẠI MẤT SÓNG THẾ NÀY! – Minh vừa nói vừa đưa điện thoại iphone 14 của mình ra mưa cho mọi người xem.
– CÁC VỊ KHÔNG HIỂU RỒI, KHÔNG KỂ ĐẾN SẠT LỞ, HAI NGƯỜI ĐI TRƯỚC NHỠ BỊ LẠC THÌ SAO, HỌ ĐÂU BIẾT ĐƯỜNG, TRỜI Ạ… PHẢI CÓ ĐỘI CỨU HỘ ĐI CÙNG!! – Ông dẫn đường dậm chân đập tay giải thích cho bố con Minh.
– THẢO! THẢO ƠI!!! – Thấy vậy Minh liền gọi to tên Thảo.
– … – Rào!!! Rào!!! Rào!!! Minh chỉ nghe thấy tiếng mưa vọng đến. Bờ bên kia không có một chút hồi âm nào.
– THẢO ƠI!!!
– THẢO ƠI!!! NGHE THẤY ANH GỌI KHÔNG! EM Ở IM ĐÓ ĐỪNG ĐI ĐÂU!!!
– THẢO ƠI!!! CON CÓ NGHE THẤY KHÔNG? – Ông Vũ sốt ruột cũng gọi theo. Nhưng đều không nhận được hồi âm từ bờ bên kia… Điều này khiến bố con Minh càng thêm lo lắng…
Thảo đỏ mặt, thôi thì mình cũng chỉ là dân du lịch, họ cũng không biết mình là ai, với lại họ còn đang trần chuồng kia mà, nàng cũng rất khó chịu với chiếc quần đang bó sát da thịt nàng lại ướt ướt dính dính thế này. Thảo ngồi lên tảng đá nhẹ nhàng cởi nốt chiếc quần dài ra ngoài. Lúc này cơ thể siêu phẩm của nàng lại một lần nữa được lộ ra nhiều hơn, trên người nàng chỉ còn chiếc áo lót và quần lót màu trắng. Bộ mông to mẩy của Thảo nẩy lên khi phơi đồ, đôi chân dài trắng mịn của nàng nhìn càng mịn hơn khi ở dưới ánh lửa hồng. Chàng trai người Thái không kìm được lòng mà lén nhìn Thảo, nhưng vì bản tính chân chất nên anh ta không dám nhìn nhiều. Không thể phủ nhận được vẻ đẹp của Thảo luôn hút hồn người đối diện. Nàng như một cục nam châm lớn khiến người ta không cưỡng lại được, kể cả là nữ giới.
– Trời ơi! Chị là thần tiên hay sao mà chị đẹp vậy? – Cô gái kia ngồi khoanh chân ở đống lửa nói, cô ta không ngại gì khi đang trần như nhộng trước mặt ông Phú.
– Hì… Chị quá khen ạ… – Thảo ngại không biết nói gì, nàng từ từ ngồi xuống cạnh đống lửa. Ở đằng sau hai người bản địa kia đã nằm ôm nhau ngủ và nói cái gì đó không thể hiểu được. Có lẽ họ cũng khéo léo đi ngủ sớm và quay lưng vào trong để Thảo không cảm thấy xấu hổ.
– Cháu là người bản địa ở đây mà nói tiếng phổ thông tốt thật đấy! – Ông Phú ngồi xuống và nói rất tự nhiên nhưng đôi lúc ông vẫn liếc vào cặp vú xệ và chùm lông đen của cô gái trước mặt mình.
– Cả bản mỗi cháu và anh của cháu nữa biết nói tiếng việt thôi! Ngày trước già làng cho chúng cháu ra ngoài huyện học tiếng, sau đó cũng về bản để làm phiên dịch cho người du lịch… cách đây vài năm… khi có một vài người bạn của anh cháu đến chơi thì cũng nói ở đây nên phát triển du lịch, rồi từ đó dần dần có rất nhiều người đến bản cháu, vì thiên nhiên ở đây rất đẹp nên người ta mê lắm hí hí… – Cô gái nói cười vô tư.
– Nhưng… – Thảo mỉm cười đưa một ngón tay lên miệng và nhìn vào cơ thể của cô gái, cô gái thấy lạ nhưng cũng hiểu ý.
– À! Cái này ấy hả, chị vào trong bản em đến chiều còn thấy cả bản tắm tiên với nhau đó chị ha ha… Nó giống như một phong tục của người dân tộc Thái bọn em đó chị. Nên bọn em quen rồi không thấy ngại đâu, nên chị cũng đừng ngại… người kinh có câu gì nhỉ? À! Nhập gia tùy tục hihi – Cô gái cười tươi nói.
Thảo mỉm cười, nàng cũng không thể hiểu hết được quan điểm của họ nên đây cũng là một vốn kiến thức nhỏ nàng tích lũy được khi đến đây, việc trần truồng trước mặt người khác thế này đối với nàng thật không quen chút nào, nó giống như thổ dân bên châu phi vậy… Không ngờ ở Việt Nam lại có những nơi còn cách sống “mát mẻ” như vậy, có lẽ không riêng gì ở đây, chắc hẳn còn rất nhiều người dân ở nơi khác họ cũng sinh sống giống như thế này… Tự nhiên nàng cảm thấy mình như được sống giống như những người tiền xử ngày xưa, trần truồng rồi ở trong hang, đốt lửa… đây cũng là một trải nghiệm thú vị đấy chứ…
– Bác mệt ở đâu ạ? Cháu nhìn mặt bác có vẻ không khỏe… – Cô gái nhìn ông Phú nói. Vì thấy ông đang ôm bụng co chân, mặt thì hơi gượng, đôi môi thì tím tái run lẩy bẩy.
– À không! Chắc do bác… do bác… dính mưa nên… ốm! – Ông Phú cười trừ nói nhưng thực ra chim ông đang cửng lên khi ngồi đối diện với cô gái trước mặt, nhìn body của cô ta thì không được đẹp mấy nhưng dù gì cũng là nữ giới nên ông Phú không thể nào không cửng. Còn chưa kể Thảo ngồi bên cạnh, ông không cửng mới lạ, mặc dù ông cũng không được khỏe cho lắm vì bị nhiễm lạnh rồi.
– Bác có mệt lắm không ạ? Lúc nãy bác còn bị ngất đó! – Thảo lo lắng nói, nàng đặt một bàn tay lên trán ông Phú.
– Hèm… e hèm!! Khụ khụ… – Ông Phú không nói gì, ông xấu hổ khi lúc nãy bị dọa đến ngất đi, ông liếc nhìn cô gái thì thấy cô ấy đang cười tủm tỉm nhìn ông.
– Bác đi nằm nghỉ trước đi ạ… – Thảo nhìn vào balo đựng túi ngủ nói.
– Bác mệt thì nằm lên đây này, khổ nhìn bác già cả rồi mà phải đi leo núi với con cháu thế này hihi… – Cô gái kia nói rồi chỉ vào đống rơm của mình.
– Bác cảm ơn! Nhưng cháu sẽ ngủ đâu? – Ông Phú nhìn xung quanh thì chẳng còn tí rơm nào để bện thêm một chiếc giường nữa.
– Bác cứ đi ngủ đi, bác già rồi cháu nhường bác đó hihi, ở bản cháu nhìn bác già như già làng của bọn cháu ý hihi… – Cô gái vô tư cười nói. Ông Phú mặt nghệt ra khi bị so sánh với người già nhất bản của cô bé.
– Bác ngủ trong túi ngủ đi ạ, ở ngoài này lạnh lắm, nhỡ bác bị cảm thì nguy lắm ạ… – Thảo lo lắng cho bác Phú.
– Thế còn cháu… – Ông Phú thở mạnh nói.
– Bác cứ nghỉ trước đi ạ… cháu chưa buồn ngủ… cháu sẽ ngồi chờ anh Minh ạ… – Thảo nói và nhìn vào đống lửa.
– Hừm! Trời mưa to thế này, không biết Minh với bác Vũ có sao không… Bác tin người dẫn đường sẽ dẫn họ tới đây, hiện tại… cháu nên lo cho sức khỏe của mình… – Ông Phú nhìn Thảo nói, sau đó ông lại liếc xuống đùi và đôi chân dài của Thảo, không biết ông đang suy tính điều gì.
– Vâng ạ… bác cứ đi ngủ trước đi… – Thảo nhìn vào túi ngủ, bây giờ chỉ còn một cái, làm sao nằm vừa hai người đây, và chả nhẽ lại nằm với bác Phú sao… nhưng… thực sự nàng cũng cảm thấy trong người không được khỏe, nàng đang cố nhường chiếc túi ngủ êm ái cho bác Phú, vì dù gì bác ấy cũng đã xả thân cứu mình, Thảo thực sự rất cảm kích với hành động của bác ấy… đây là lần thứ hai bác cứu mình rồi… Nhưng… liệu cô gái kia có cảm thấy kỳ cục khi mình một người con gái lại đi nằm chung túi với một người đàn ông không… Không biết ở chỗ họ như thế nào… nhưng… hmm… lạnh quá… nếu cứ ngồi thế này mình sẽ lịm đi mất…
– Ừ! Ừ… bác đi nằm trước… bác thấy trong người không được khỏe… có gì cháu bảo bác đấy đừng ngại! – Ông Phú đành nghe lời Thảo, ông run run khệ nệ khom người đứng dậy để che đi con chim khủng đang cửng của mình. Cảnh tượng này bị Thảo liếc thấy, bỗng mắt nàng trùng xuống nhìn bác Phú. Hmm… thật là… Thảo ôm đầu nhắm mắt lại… Người thì run lên từng đợt mà sao cái thứ đó vẫn cứng được cơ chứ…
Ông Phú lấy túi ngủ trong balo ra, cũng may chiếc túi còn mới nguyên nên được bọc rất kỹ bằng nhiều lớp ni lông, ông Phú trải nó ra đất đằng sau lưng Thảo, ông đứng loay hoay một lúc để bung túi ngủ ra, trông chiếc túi ngủ này khá to.
– Owaaaaa! Chiếc túi này tiện ghê!! – Cô gái kia trầm trồ nói. Ông Phú quay đầu lại nhìn không dám quay lưng lại sợ cô gái kia thấy cái thứ đang nhô lên trong quần mình.
– Cái quần này ướt quá… bác sợ làm ướt túi ngủ… – Ông Phú nhăn nhó nhìn Thảo nói.
– Bác… cứ cởi ra đi ạ… lạnh thế này mà bác mặc quần ướt đi ngủ càng nguy hiểm hơn ạ… – Thảo quay lại nhìn bác Phú, lúc này gương mặt nàng đã hơi đỏ lên… Cũng có thể do sức nóng của lửa làm mặt nàng ửng đỏ.
– Ừ ừ… để bác cởi… – Ông Phú run run tụt quần xuống ném lên tảng đá sau đó vội vàng chui vào túi ngủ, Thảo liếc nhìn thấy dương vật to đùng lủng lẳng của bác Phú, nhìn nó cong tớn lên trông thật đáng sợ.
– Thảo ơi! Trong này rộng lắm… – Ông Phú chui vào nằm cựa quậy một lúc rồi chui đầu ra nói. Thảo quay lại nhìn bác Phú, nàng liếc qua chiếc túi ngủ rồi nhíu lông mày lại không nói gì và quay mặt đi chỗ khác. Ông Phú thấy vậy liền cười trừ rồi chui lại vào túi ngủ và kéo khóa, lòi mỗi cái đầu ra ngoài.
– Hmm… ở đây lạnh thật… – Thảo ngồi thu chân và xoa những cánh tay của mình… trước mặt là lửa thì nóng ran, sau lưng thì bị những cơn gió thổi vào hang lạnh toát vung lưng… cảm giác sẽ bị nẻ da mất… thời tiết này khắc nghiệt quá.
– Càng về đêm càng lạnh đó chị, lát nữa chị sẽ ngủ ở đâu? – Cô gái nhìn Thảo cười nói.
– Em cũng chưa biết… Chắc em sẽ ngồi đây chờ anh Minh… – Thảo mím môi nhìn vào đống lửa, nàng nghĩ đến chiếc túi của mình đã trôi theo dòng suối rồi, nếu như có nó ở đây thì đâu khó xử thế này… Điều quan trọng thời tiết thế này nếu ngủ ngoài này thì không thể, kể cả nằm chiếc giường rơm kia nàng cũng không nằm nổi, một thiên kim tiểu thư dù có cố thì chắc chắn cũng không thể ngủ nổi ở đó, còn chưa kể đó là giường của cô gái trước mặt nàng… Nếu như cứ ngồi thế này cả đêm thì ngày mai chắc chắn ốm, ốm nặng là đằng khác… nàng cũng không thể thức đêm được, vì ngay lúc này nàng cũng thấy hơi mệt rồi… Phải làm sao đây…
– Sao chị không chui vào túi ngủ cùng bác kia kìa! – Cô gái vô tư nói.
– Như vậy được sao? – Thảo ngạc nhiên, sao cô gái này lại nói tự nhiên vậy.
– Được chứ ạ! Nếu chị không ngại thôi chứ ở bản bọn em ngủ chung chăn chung đệm suốt mà chị, em ngủ với ông em suốt có sao đâu… Với lại bây giờ chị không ngủ trong cái kén đó thì mai chị sẽ ốm đó, bọn em quen rồi thì có thể ngủ ngoài được… Mà chị có chồng chưa? Oáp!!! – Cô gái nói rồi vươn vai ngáp một cái.
– Em… em có rồi! – Thảo xấu hổ nói.
– Vậy chị phải xin phép chồng không? – Cô gái ngây ngô nói.
– Em… tất nhiên là có ạ – Thảo mím môi.
– Nhưng quan trọng là sức khỏe, chắc anh nhà cũng hiểu cho chị thôi! Mà chị yên tâm nếu như anh nhà không biết thì cũng đâu có chuyện gì hihi… – Cô gái nói chuyện rất đáo để, Thảo cũng chỉ biết cười và cảm thấy người dân ở đây khá kỳ lạ, nếu đúng như lời cô gái kia thì họ sống khá thoải mái và vô tư.
– Đây là… bác em… nên chắc ngủ một tối cũng không sao đâu… – Thảo bỗng đỏ mặt không hiểu sao mình phải giải thích như thế nữa. Dù gì… nàng cũng vài lần gần gũi với bác Phú rồi, đây không phải lần đầu tiên nên cũng đỡ ngại một chút… với lại những người này cũng không biết mình là ai mà… Và cô ấy cũng sẽ không nói điều này ra đâu chứ… Thảo cắn móng tay đắn đo suy nghĩ… Lồng ngực nàng thở mạnh… Một cơn gió lạnh thổi vào trong hang khiến đống lửa bị thổi bay đi gần như sắp tắt.
– Vậy chị ngủ với bác nha! Em ngủ ở đây rồi sáng sớm mai đưa mọi người vào trong bản sớm! – Cô gái vừa nói vừa lên chiếc giường rơm của mình. Thảo nhìn mọi người, lúc này chỉ còn một mình nàng cố chấp cứng đầu ngồi lại, những cơn gió càng lúc càng thổi mạnh hơn khiến đống lửa đang lịm dần… Thảo cảm thấy người dân nơi đây có lối sống phóng khoáng và rất tự do, có lẽ do họ sống tách biệt với thế giới bên ngoài nên cái cách họ thể hiện nam nữ cũng khác nhau…
Thảo đứng dậy, nàng mặc mỗi quần lót và chiếc áo con ướt sũng, nhìn đôi chân dài và cặp mông to trắng tròn của nàng ai nấy cũng muốn đâm đầu vào mà bú liếm, nó đẹp đến mức con gái còn thấy mê mẩn. Thảo mím môi nàng vẫn rất lưỡng lự, nàng nhìn ra ngoài cửa hang, trời vẫn mưa rất to, những cơn gió thổi càng lúc càng mạnh, đây phải là bão chứ không phải mưa rào nữa rồi, nàng cảm thấy rất lo cho Minh và bố chồng… nhưng lúc này bản thân nàng cũng không biết làm gì ngoài chờ đợi, dù gì anh Minh cũng đi với người dẫn đường nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc anh ấy phải lo cho mình lắm… Càng nghĩ Thảo càng muốn trời sáng càng nhanh càng tốt.
Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống cạnh túi ngủ, nàng vuốt bộ tóc ướt của mình rồi quay lại nhìn mọi người một lần nữa, thấy cả ba người bản địa đều quay lưng ngủ hết rồi, ánh lửa cũng tắt dần… nàng lúc này mới từ từ cởi áo lót và quần lót của mình ra phơi lên tảng đá cạnh đó cùng với quần áo ông Phú… Nàng không thể để đồ lót của mình làm ướt túi ngủ được, nằm trong môi trường ẩm ướt càng lạnh càng dễ sinh bệnh.
Cơ thể cực phẩm của Thảo hiện ra trước ánh lửa sắp tàn, phần lông mu gọn gàng nằm giữa mu bướm nàng, bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp, bên trên Thảo phải lấy một cánh tay che đi bộ ngực to của mình. Nàng mím môi quay tấm lưng trần lại với ba người bản địa. Việc ngủ với bác Phú trần truồng thế này thực sự rất xấu hổ nhưng không còn cách nào khác, vì lúc này cơ thể nàng đang run lên cầm cập, nếu cứ đà này nàng sẽ ốm mất… Với thời tiết lạnh giá thế này mà ngủ một mình cũng không thể ấm bằng ngủ hai người, hai thân nhiệt 37 độ nằm cạnh nhau sẽ sinh ra nhiều nhiệt hơn… Đây là lần đầu tiên nàng nằm với bác Phú không một mảnh vải che thân thế này… Thảo xấu hổ và không biết bác Phú liệu có chịu được không… Lúc nãy dương vật bác ấy đã ngỏng lên như vậy rồi… Nàng đang suy nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh khiến tim nàng đập nhanh…
Mọi việc có thể xảy đến Thảo đã nghĩ hết trong đầu… Nhưng hiện tại không còn cách nào khác… và nàng tự nhủ rằng mình sẽ cố gắng cân đối mọi thứ… nàng đỏ mặt kéo túi ngủ xuống… một tay nàng ôm ngực… nàng xấu hổ quay lại nhìn thêm một lần nữa, mọi người vẫn đang ngủ, dường như họ cũng khá mệt vì săn lợn cả buổi rồi. Năm người trần truồng trong hang động, khung cảnh lúc này không khác gì thời tiền xử là mấy…