Phần 97
Hai ngày sau…
– Tít tít tít… – Tiếng máy móc trong phòng điều trị đặc biệt khiến người ta cảm thấy ám ảnh, dường như nó đang mài mòn sức khỏe của người chăm sóc bệnh nhân. Đã hai ngày trôi qua vẫn không có gì tiến triển… Thời gian này, Thảo cũng đã thân hơn với ông bác giường bên cạnh, hai người chăm sóc cho người bệnh luôn thấu hiểu và đồng cảm với nhau, nói chuyện với ông bác cũng khiến Thảo đỡ buồn hơn. Còn ông ấy luôn miệng nói về con dâu ông rất giống Thảo, cũng cao ráo và xinh xắn như nàng. Thảo biết mình xinh nhưng không hề tự phụ vì vậy nàng rất tò mò muốn biết cô ấy thực sự có giống mình không.
– Thảo ơi! Ra đây anh bảo! – Minh đứng bên ngoài vẫy tay với Thảo, Nàng bước ra khỏi căn phòng chăm sóc đặc biệt toàn kính trong suốt…
– Em chào anh Trung! – Thảo cúi chào người bạn của chồng. Anh ta là Trung làm ở đội hình sự thành phố Hà Nội.
– Thảo à! Lâu lắm rồi mới gặp em! Thôi ta vào việc luôn, tao còn nhiều việc lắm! – Trung nhìn Minh cau mày lại và đưa cho Minh tập hồ sơ.
– Manh mối duy nhất tao tìm được hai ngày hôm nay chỉ là con xe này! Bọn chúng bỏ nó ngoài bụi ven sông hồng, bọn này tay chơi đấy, chuyên nghiệp phết, trên xe không có lấy một dấu vân tay… Trung đứng khoanh tay vuốt cằm suy nghĩ.
– Vậy còn camera… Minh cũng khoanh tay lại nói.
– Thời gian trôi qua khá lâu rồi, một số chỗ chỉ là camera nhà dân nên ổ cứng của họ chỉ lưu được khoảng năm đến bảy ngày… không check lại được mày ạ, nó quá ngày… còn một số thì chỉ thấy dáng đi của bọn chúng, chúng nó trùm kín mít không thể nhận ra được… điều đáng nói ở đây là đội điều tra trước tại sao họ lại không trích xuất camera và lưu lại… tao đang thắc mắc điều đó… – Trung cau mày nhìn Minh.
– Tao nghĩ… có gì đó không ổn… – Minh gật gù.
– Mày nghĩ đúng điều tao nghĩ đẩy Minh… Nhưng… một ông bác bảo vệ nhỏ bé ai lại muốn ra tay sát hại chứ? – Trung nhìn vào trong phòng bệnh.
– Vậy là có người muốn… bác Phú sao anh? – Thảo nhíu mày lo lắng nhìn Minh, đây là điều nàng lo sợ, và người duy nhất có động cơ này là bố Vũ. Sau đó nàng càng chắc chắn hơn khi nghĩ lại tai tiếng của bố Vũ ngày xưa…
– Có khả năng là vậy… nhưng điều anh lo lắng là ai lại ra tay ác độc với bác trai này đến vậy.
– Có khi nào là lũ thợ xây trước? – Minh cau mày nhìn Thảo. Thảo mở to mắt vì có thể đúng như lời chồng nói, chả lẽ vì việc bác Phú cứu mình nên bọn chúng mới làm vậy sao?
– Bọn thợ xây nào… Trung thắc mắc.
– À trước tao kể cho mày vụ lũ thợ xây dở trò với Thảo đấy, nhưng vụ đó mày không làm…
– À tao nhớ rồi, một số thằng đi tù đúng không? Nhưng cũng chưa chắc phải bọn nó, vì hành vi chuyên nghiệp này không thể là lũ thợ xây cặn bã đó được. – Trung gật gù phân tích, Trung nói có ý đúng nên Thảo lại nghi ngờ bố chồng.
– Vậy còn cách nào tìm bọn chúng không Trung? Mày biết tao tiền nong không thành vấn đề…
– Mày… mở mồm ra là tiền với chả nong, bộ mày nhiều tiền lắm sao? Cái quan trọng ở đây là sếp tao kìa! Ông ta nói vụ này không cần thiết, thành phố đang thiếu cán bộ trầm trọng… mày biết đấy… còn nhiều vụ khác quan trọng hơn… nên ông ta nói vụ này không cần thiết thì không nên phí phạm nhân lực… chán lắm… – Trung vừa nói vừa lắc đầu. Minh chán nản khi nghe bạn nói. Điều này khiến anh nghĩ chắc chắn không phải lũ thợ xây kia rồi, vì điều này có bàn tay người khác nhúng vào, và vị thế của hắn ta rất cao vì có thể thao túng cả xếp thằng Trung. Nhưng… đó là ai? Tại sao hắn ta lại muốn giết bác Phú? Bắc ta đã làm gì để một nhân vật như thể phải ra tay? Chuyện này khiến Minh cảm thấy phức tạp và có phần nguy hiểm rồi… Anh nhìn vợ mình lo lắng.
– Thôi! Trước mắt tao cứ về đã, chuyện này tao sẽ chú ý đến, tao sẽ giúp mày trong khả năng của tao, mày cũng biết đấy… bọn tao rất nhiều việc… nên khi nào đủ bằng chứng tao sẽ đề xuất lên sếp để điều tra vụ này… Trên gương mặt Trung toát ra sự ái ngại khi không giúp gì nhiều cho thằng bạn mình.
– Ừ! Thôi tao cũng không muốn làm khó mày! Cảm ơn mày nhé!! – Minh trả lại bộ hồ sơ và cười cho thằng Trung đỡ ngại, dù gì nó cũng đã giúp hết sức mình rồi.
Cảm ơn gì, mày suốt ngày khách sáo với tao! Thôi thế tao về đây! Có gì mới tao sẽ alo, anh về nhé Thảo! – Trung vẫy tay và đi thẳng ra thang máy.
– Em chào anh ạ! – Thảo khoác tay Minh và nhìn theo Trung, cuối cùng chẳng điều tra được gì…
– Này! Cất cho anh cái này, để anh giúp các bác sĩ chuyển phòng cho bác Phú! – Minh đưa cho Thảo một cái túi nhỏ… Thảo mở ra thì toàn bao cao su trong đó, Thảo đỏ ửng mặt lườm Minh một cái. Minh cười hề hề rồi đi vào phòng dọn dẹp đồ. Thảo phồng má cau mày nhìn Minh, nàng biết thừa cái ý đồ của anh Minh rồi, chắc lại muốn mình làm chuyện đó với bắc Phú hay sao mà mua lắm bao cao su vậy… Sau đó Thảo lại nghĩ cũng lâu rồi anh ấy chưa được thỏa mãn… có lẽ anh ấy chuẩn bị để làm bậy làm bạ ở đây rồi. Thảo càng nghĩ càng đỏ mặt. Cùng lúc đó các bác sĩ cũng đã đến để di chuyển ông Phú lên phòng Vip chăm sóc đặc biệt. Mọi chi phí đã được Minh thanh toán toàn bộ và còn sử dụng những dịch vụ tốt nhất ở viện.
– Bác ơi! Con chào bác hihi… con chuyển bác con lên tầng a, con chúc bác gái mau khỏe ạ! – Thảo ngó đầu vào phòng và lễ phép chào ông bác ngồi trong phòng. Ông bác nở nụ cười phúc hậu và nhìn theo Thảo, không biết con cái nhà ai mà xinh đẹp và lễ phép đến vậy… ông còn chưa kịp hỏi tên cô gái. Trông cô gái này thực sự rất giống con dâu ông, từ gương mặt xinh đẹp, dáng người và tính cách ngoan ngoãn dễ mến.
Ba ngày sau…
Hôm nay là một tối khó ngủ của Thảo, trong căn phòng đầy đủ tiện nghi từ tỉ vi tủ lạnh điều hòa, phòng vệ sinh riêng và hai chiếc giường, một của người bệnh và một của người nhà. Thảo ngồi dậy, nàng nhìn qua bác Phú rồi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, lúc này cũng đã hơn 12h đêm mà nàng không tài nào ngủ nổi. Lúc này nàng đang mặc trên người một bộ váy ngủ dài gần đến đầu gối, phía dưới chân váy là họa tiết ren sexy, phần trên áo cũng là họa tiết ren, phần cổ hơi rộng để lộ ra một chút ngực của nàng, và bên trong tất nhiên là không có áo lót.
Cơ thể khó chịu, khi một thời gian rồi nàng cũng không được làm tình, khoảng thời gian này nàng cũng không có nghĩ đến mấy chuyện đó vì bận chăm sóc cho bác Phú. Nhưng hôm nay khi chuyện chăm sóc người bệnh đã dần quen, nàng mới mơ hồ nghĩ đến những lúc làm tình cùng bác ấy, bất chợt cơ thể hưng phấn khó chịu và chẳng thể ngủ nổi… Thảo đành với lấy chiếc điều khiển tivi để xem phim.
Nằm trên chiếc giường rộng rãi và thoải mái chẳng khác gì ở nhà, Thảo mở to mắt thao láo nhìn màn hình tivi. Nàng bật hết các kênh mà chẳng thấy có gì thú vị, lúc này anh Minh ở nhà chắc cũng ngủ rồi… nàng đành tắt tivi và chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. “Cộc cộc” khiến Thảo giật mình.
– Ai đấy ạ… – Thảo ngồi dậy và xỏ dép, nàng biết bên trong căn phòng này rất kín nên bên ngoài sẽ chẳng nghe thấy nàng nói. Bác sĩ sao? Ý tá? Thảo bước đến cửa, kỷ lạ thật phòng này họ riêng tư đến vậy sao, đến tấm kính nhìn ra ngoài như những căn phòng bình thường còn không có… camera? Ủa cũng không có nốt… anh Minh này… chắc chắn anh muốn dở trò gì đúng không… Thảo nhắm mắt lại thở dài đoán đúng ý đồ của chồng mình.
– Ai đấy ạ? – Thảo vừa mở ra thì có cánh tay to đen kéo mạnh cánh cửa.
– A! Các… các ông là ai? – Thảo bàng hoàng khi thấy có mấy người đàn ông nhìn lạ hoắc đứng ngoài cửa, trông rất đáng sợ… bọn họ còn bịt kín mặt… Thảo liền lùi vào phòng khi có một tên đi tới dơ ngón tay lên mồm ra hiệu cho Thảo im lặng. Sau đó từng thằng bước vào phòng và nhanh chóng đóng cửa lại.
– Đại ca! Đúng phòng này rồi… – Một thằng choai choai mặc áo ba lỗ xăm trổ đầy người, đầu trọc lốc nói, sau đó nó tìm công tắc điện và bật lên một ảnh điện vàng, ảnh điện không quá sáng, vừa đủ để bọn chúng nhìn rõ Thảo. Tên đại ca đứng hình một lúc sau đó đến bọn đàn em cũng đứng hình khi nhìn thấy Thảo, một cô gái xinh như tiên trong bộ váy ngủ sexy quyến rũ chết người đang đứng trong phòng sợ hãi. Trông cô ấy còn cao ngang với thằng đại ca nữa.
– Đại ca… thấy chưa… em đã nói rồi… là cái con bé ở chung cư mà em nói đó! – Đứng sau cùng là một tên già xấu nhất đang trợn mắt lên nhìn Thảo rồi nuốt nước bọt… Trông ánh mắt lão già này rất quen, nhìn thật biến thái và bệnh hoạn, lão ta không ngừng trợn mắt nhìn vào đường cong trên người Thảo.
– Địt mẹ… đúng là sắc nước hương trời! Cực phẩm của tạo hóa! Tao hiểu tại sao mày lại hiếp dâm nó rồi thằng già bệnh hoạn! – Thằng đại ca nở mũi nói, nó nhìn chằm chằm vào bộ ngực to của Thảo trước mặt. Thảo sợ hãi không nói được gì, nàng đang nghĩ đến nhóm côn đồ đã đánh bác Phú… những lúc thế này nàng phải thực sự bình tĩnh để suy nghĩ.
– Kinh đấy! Phòng vip cơ à! – Thằng đầu trọc tiến lại gần Thảo nhìn xung quanh phòng.
– Cô gái! Nếu muốn giữ mạng thì đứng sang một bên! Xong việc để bọn này giúp cô em vui vẻ he he… – Tên đại ca nhếch mép trợn mắt vừa cười vừa nói trông rất đáng sợ… Bình thường hắn là kẻ ít nói nhưng nhìn thấy Thảo dường như hắn không còn giữ được bình tĩnh mà buông ra những lời bỉ ổi trêu ghẹo… Bọn côn đồ này đã phải ở ẩn ở Cà Mau hơn một tuần, sau khi điều tra và biết ông Phú vẫn còn sống, chúng tiếp tục săn tìm để hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi sẽ tẩu thoát sang Lào.
Thảo lùi về cạnh bác Phú, nghe bọn chúng nói vậy chín mười phần nàng dám chắc đây là lũ côn đồ đó rồi… nhưng phòng này không có camera, chỉ có duy nhất nút đỏ trên tường để gọi y bác sĩ…
– Các anh là ai? Có phải… bố Vũ bảo các anh tới… – Thảo lưỡng lự… nàng chỉ dám đoán mà nhưng dù gì cũng phải thử, nếu chúng làm việc cho bố Vũ thật thì nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
– Cái gì… bố Vũ? Cô là ai của ông Vũ! – Thằng đại ca bỗng dừng lại cau mày nhìn Thảo.
– Tôi… là con dâu… các anh đến đây làm gì? – Thảo cau mày nhìn bốn tên đàn ông, lúc này trông Thảo thực sự rất mạnh mẽ, khác với tính cách hiền lành thường ngày… nhưng bây giờ không cứng rắn thì có lẽ nàng sẽ không bảo vệ được bác Phú… bác ấy đã cứu nàng hai lần rồi, lần này nàng sẽ trả ơn bác ấy.
– Con dâu… cô tránh ra! Tôi có một vài việc cần giải quyết với lão già nằm trên giường. Không liên quan đến cô! – Thằng đại ca bỗng đổi khẩu khí với Thảo, có lẽ nó rất kính nể và sợ ông Vũ nên nó không dám động đến người nhà của ông.
– Sao lại không liên quan đến tôi! Đây… đây là bác tôi! – Thảo vẫn đứng im ở đó, nàng di chuyển dần về đầu giường để bí mật bẩm nút đỏ. Nàng nghĩ cách này thực sự có tác dụng, nàng sẽ câu kéo càng nhiều thời gian càng tốt, hy vọng các bác sĩ thấy phòng sáng đèn sẽ đến gõ cửa.
– Này cô em! Đừng nghĩ đến đến việc bấm cái nút đỏ kia! Ngoan ngoãn nghe lời bọn anh, thì bọn anh nhẹ tay… he he… – Tên đầu trọc chưa ý thức được mọi việc, nó đã bị sắc đẹp của Thảo làm mờ con mắt, nó tiến đến gần Thảo trợn mắt nhìn vào ngực nàng vừa nói vừa hất tay vào ngực Thảo một cái khiến bộ ngực to nẩy lên.
– “BỐP!” – Một phát tát cực mạnh vào mặt tên đầu trọc khiến chiếc khăn bịt mặt bung ra… máu mồm chảy xuống. Thảo ôm bàn tay đau đớn vì nàng chưa tát ai bao giờ… đôi bàn tay thon dài của tiểu thư chưa bao giờ đập mạnh vào thứ gì như thế.
– Con ranh này!! – Thằng đầu trọc định dơ tay lên tát Thảo nhưng bị thằng đại ca tóm cổ và bóp chặt.
– Địt mẹ thằng ngu này! Mày không biết đây là con dâu ông Vũ à? Tai mày có vấn đề à? Hay để bố mày thông tại cho mày nhé! Mày biết những thằng làm hỏng việc của tao sẽ nhận kết cục gì không? – Thằng đại ca bóp cổ thằng đầu trọc và nói một cách đay nghiến.
– Bíp! – Lợi dụng lúc bọn chúng cãi nhau Thảo đã nhanh trí bấm nút gọi y tá.
– Nếu các anh không ra khỏi đây tôi sẽ hét lên đó! Bạn chồng tôi là công an hình sự, anh ấy sẽ đến đây ngay bây giờ! – Thảo cau mày nhìn lũ côn đồ, nàng biết mình nói vậy sẽ không dọa được chúng nhưng không còn cách nào khác, vừa rồi còn bị một tên sờ ngực… điều đó khiến Thảo rất tức giận giúp nàng như có thêm dũng khí để đối mặt với đám du côn.
– Đại ca! Con bé nhấn nút đỏ rồi! Bọn bác sĩ sẽ lên đây bây giờ đó! – Thằng già với mái tóc bù xù nói. Thằng đại ca mắt long sòng sọc nhìn lão Phú rồi nhìn qua Thảo, mọi chuyện không hề dễ dàng như nó nghĩ, nó bắt đầu cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, chúng nó sẽ không thể tẩu thoát theo ý muốn khi cứ đứng chôn chân ở đây… đụng chạm đến lũ nhà giàu thực sự phức tạp. Có thể đây sẽ là lần đầu tiên nó không hoàn thành nhiệm vụ. Đối tượng của nó đang được quý nhân phù trợ… Theo như nguồn tin của ông Vũ, lão Phủ không có ai chăm sóc nên chúng nó chỉ nghĩ đến tặng lão một đòn nhẹ nhàng hoặc rút ống thở là được, nhưng nào ngờ chính con dâu ông Vũ lại đang ở đây, và trong thỏa thuận có một điều mà ông Vũ đã nhắc đi nhắc lại rằng không được chạm vào một sợi lông nhỏ của con dâu và con trai ông… Vì ông Vũ biết nếu xử lão Phú có thể sẽ có liên quan đến con dâu và con trai ông.
Không nói gì, thằng đại ca nhìn Thảo rồi đi tới, thấy vậy Thảo ôm chặt ngực mình che lại, thằng đại ca cau mày nó đưa tay rất nhanh xuống sờ bướm Thảo.
– A… Thảo hết to và che lại, trong bệnh viện tĩnh lặng vang lên tiếng hét của Thảo, nhưng chẳng mấy ai thấy lạ vì đây là bệnh viện… những âm thanh đó vẫn thi thoảng vang lên là điều bình thường.
Nhưng điều đó cũng dọa được lũ du côn, tụi nó thấy vậy liền chạy nhanh ra cửa, thằng đại ca vừa chạy vừa quay đầu nhìn Thảo một lần nữa, nó thấy ánh mắt Thảo căm thù nhìn nó… lúc này nó chỉ biết cay cú chửi thề trong lòng, địt mẹ lão Vũ khốn kiếp sao có một đứa con dâu xinh đến vậy, đây là lần đầu tiên có một cô gái khiến thằng đại ca mê mẩn đến vậy.
Nó biết chuyện này thất bại rồi và nó định trốn sang Lào ngay lập tức. Vì vậy khi đứng trước một nữ thần như Thảo lại khiến thằng đại ca nổi thú tính, nó đã mất bình tĩnh mà tiến đến sàm sỡ Thảo dù chỉ một chút, tội gì không sở chứ, đằng nào chả thất bại rồi… thật ngu nếu như trong tình huống này không lợi dụng mà tranh thủ… nó muốn thử sở bướm gái xinh xem nó khác gái xấu thế nào… nó đã nghĩ như vậy đấy… trong một giây phút ngắn ngủi Thảo đã biến thằng đại ca từ một kẻ nghiêm túc, đáng sợ trở thành một trò cười, một con lừa dê xồm, khiến nó tự thấy xấu hổ, thấy bản thân mình hèn hạ khi bất ngờ có hành động sờ bướm một đứa con gái như vậy. Đây là điều chưa bao giờ nó làm, trên giang hồ ai nấy cũng kính nể nó vì nó sống đẹp, vì nó là thằng luôn đặt công việc lên hàng đầu… nhưng ngày hôm nay nó đã tự đạp đổ hình tượng của mình, tự làm mất hết cái uy đó trước mặt lũ đàn em. Nên thế mới nói sắc đẹp mới là thứ thao túng nguy hiểm nhất.
Lũ côn đồ chạy mất dạng vào thang bộ bệnh viện, một lần nữa chúng lại biến mất rất nhanh, cùng lúc đó các y tá trực đêm mới lên đến phòng, sau khi xác nhận không có chuyện gì xảy ra thì các y tá mới đi về phòng. Lúc sau Thảo đóng chặt cửa sợ hãi gọi điện cho Minh, một lúc sau Minh có mặt tại bệnh viện, sau khi ôm Thảo và an ủi nàng, Minh nhấc điện thoại gọi cho Trung báo chuyện chúng nó đã hành động, ngay sau đó Trung cũng có mặt tại bệnh viện và cùng một hai đồng chí cấp dưới xuống check lại camera và tiến hành điều tra xác minh sự việc.
Ngày hôm sau…
– Đại ca! Em thấy công an ra vào đông lắm… mình tính sao đây? – Thằng đầu trọc hỏi, bọn chúng đang ngồi trong một chiếc xe đậu đối diện cổng bệnh viện và theo dõi. Bọn chúng vẫn nán lại vì lệnh của thằng đại ca, có lẽ chúng nó vẫn muốn cố đấm ăn xôi hoàn thành công việc đó…
– Thôi… tao nghĩ vụ này toang rồi, chúng mày muốn chết thì vào đó… giải tán… mày còn lộ mặt rồi đấy thằng ngu! – Thằng đại ca cau mày rung đùi nói. Nó cũng đang khẩn trương lắm vì vợ nó cũng sắp đẻ, nó không thể ở lâu thêm được nữa, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy. Lúc này là lúc nó rất lo lắng khi sắp phải báo cáo với ông Vũ mọi chuyện đã không hoàn thành… Sau khi thằng đại ca gọi điện cho ông Vũ thông báo nhiệm vụ thất bại vì có quá nhiều công an đang điều tra vụ này… nhưng tuyệt nhiên hắn lại không nhắc đến con dâu ông, có lẽ nó sợ việc nó xâm sở Thảo sẽ bị ông Vũ xử lý, may thay đó lại là điều may mắn của Thảo. Ông Vũ nghiến răng tức giận khi nghĩ mọi việc đã được ông lót trên lót dưới, tại sao vẫn đông người điều tra đến vậy, ngay sau đó ông nghĩ đến thằng con của mình, và thằng Trung bạn nó… Ông Vũ bắt đầu lo lắng khi thằng Trung là một công an giỏi, nhờ đâu nó điều tra ra điều gì đó… lại liên quan đến việc ông và Thảo thụ tinh thì đời này coi như bỏ… nên thế ông mới đồng ý kết thúc chuyện này và cho bọn chúng về nhà, đành phải tha cho cái mạng già của lão Phú. Khi không thấy thằng đại ca báo cáo truyện gì liên quan đến con dâu và con trai ông, ông Vũ vẫn đang chắc mẩm rằng hành động của mình vẫn chưa bị bại lộ trong mắt các con.
Kể từ hôm đó, Trung đã để hai đồng chí công an mặc thường phụ túc trực xung quanh phòng của ông Phú, nhất cử nhất động của bọn chúng sẽ lọt vào tầm ngắm của Trung, nhưng đã ba ngày trôi qua không có thêm một tin tức gì.
Từ đêm đó trở đi ngày nào Thảo cũng khóa chặt cửa mặc dù biết bên ngoài có hai đồng chí công an… Nghĩ đến lúc bị tên đại ca sờ bướm Thảo vẫn chưa dám kể chuyện đó cho chồng… cảm giác thật kinh tởm, nhưng một thời gian dài rồi nàng chưa làm tình, Thảo bất giác thò tay xuống váy mình và sờ vào bướm, nàng thấy có nước chảy ra, hưng phấn quá… sao lại như vậy được… nàng càng chạm vào đó nước nhờn càng chảy ra… hai đầu ti năng cương lên. Ngày hôm nay nàng đang mặc một bộ váy ngủ ren màu đen, cùng với bộ đồ lót ren màu đen… nó tương phản lại với làn da trắng mịn của nàng, phần trên áo là kiểu áo ngắn tay, cổ áo hình chữ V có khóa kéo xuống trông rất sexy.
Thảo từ từ ngồi dậy, sau một vài thao tác, nàng rút áo lót ra và treo lên móc… Nàng từ từ tiến đến gần bác Phú, nàng đứng đó một lúc và lật chăn lên… trông con cu bác Phú nằm im ỉu xìu nhưng vẫn rất to, ở đầu khấc đang nối một ống dây trợ tiểu xuống dưới túi treo dưới giường. Sau đó Thảo từ từ nắm vào chim bác Phú, tim nàng đập mạnh… nàng hưng phấn lắm rồi nhưng cũng chỉ dám vuốt qua vuốt lại một chút. Sau đó nàng đặt chim bác Phú về chỗ cũ và quay lại giường… nghĩ bác ấy đang bệnh mình không nên làm thế… Thảo nhắm tịt mắt và cố gắng đi ngủ, nàng đỏ mặt nghĩ đến việc anh Minh sẽ giở trò gì với cái đống bao cao su kia trong khi bác Phú dây dợ đầy người thế kia…
… Bạn đang đọc truyện Bạn đang đọc truyện ← Chương trướcMục lụcChương sau →